“Bất động sản là động lực tăng trưởng, là đầu tàu kéo nền kinh tế tiến lên.” Nhưng khi bong bóng vỡ, giá lao dốc, hay tín dụng bị nghẽn, lập tức người ta lại đổi giọng: “Chính nó là tội đồ khiến kinh tế trì trệ.” Một vai diễn hai màu - vừa là người hùng, vừa là kẻ bị đổ lỗi - mà vai nào cũng… có lý riêng.
Thật ra, nếu nhìn ở góc độ hài hòa, bất động sản là một cỗ máy lan tỏa tích cực. Một dự án được khởi công, hàng trăm ngành nghề ăn theo: từ xi măng, sắt thép, kính, nhôm, cho tới tài chính, vận tải, nội thất, thậm chí cả… quán cà phê cạnh công trường. Bất động sản tạo công ăn việc làm, tạo ra hạ tầng, kéo đô thị lan rộng, giúp nhiều vùng đất “thức giấc”. Ở giai đoạn kinh tế đang phát triển như Việt Nam, đây là một trong những lĩnh vực có khả năng kích thích tăng trưởng nhanh và rõ ràng nhất. Không phải ngẫu nhiên mà nhiều quốc gia châu Á, trong đó có Hàn Quốc và Trung Quốc, từng lấy bất động sản làm “bệ phóng” cho tiến trình công nghiệp hóa.
Nhưng ở góc độ khác, bất động sản lại là “đứa con cưng” dễ bị chiều hư. Khi dòng vốn bắt đầu đổ vào đất đai như một cuộc chơi tài sản, người ta bỗng nhận ra một điều: lợi nhuận từ việc giữ đất đôi khi dễ hơn sản xuất ra hàng hóa thật. Thế là vốn rời khỏi nhà máy, khỏi các lĩnh vực công nghệ, nông nghiệp, chế biến… để chạy sang “miếng đất vàng” đầy hứa hẹn. Nền kinh tế vì thế có phần khập khiễng: một bên là các nhà máy khát vốn, một bên là những khu đất trống chờ sang tay. Và rồi khi “cơn sốt” nguội đi, ai cũng nhìn lại và hỏi: “Phải chăng ta đã hơi quá tay?”
Thực ra, bất động sản không có tội. Nó chỉ làm đúng vai trò được giao - hấp dẫn, dễ sinh lời, và… rất biết cách thu hút sự chú ý. Vấn đề nằm ở cách chúng ta đối xử với nó. Nếu coi bất động sản là hạ tầng để phát triển kinh tế - xã hội, phục vụ nhu cầu ở và sản xuất, thì đó là động lực thật sự. Nhưng nếu xem nó như công cụ đầu cơ, nơi trú ẩn tài sản, thì sớm muộn gì “người hùng” cũng sẽ bị biến thành “tội đồ”.
Đừng trách bất động sản, hãy học cách sống chung khôn ngoan với nó. Hãy để dòng vốn chảy đúng nơi, để đất đai phục vụ con người, chứ không phải con người phục vụ đất đai. Khi ấy, “người hùng” sẽ trở lại đúng vị trí, và nền kinh tế có thể yên tâm rằng: sân khấu vẫn đủ rộng cho mọi vai diễn cùng tỏa sáng.
Mời các bạn cho bình luận về chủ đề này...
P/s: Người Việt Nam có câu: làm lụng cả đời không bằng tiền lời lô đất.
BẤT ĐỘNG SẢN – KHI “NGƯỜI HÙNG” VÀ “TỘI ĐỒ” CHỈ CÁCH NHAU MỘT BƯỚC
Nếu kinh tế được ví như một sân khấu lớn, thì bất động sản chắc chắn là nhân vật chiếm nhiều “spotlight” nhất. Khi thị trường sôi động, ai cũng tung hô: